top of page
LOGO
IMG_8261.jpg

Dạo gần đây tôi rất dễ rơi nước mắt, không thật sự hiểu rõ bản thân đang trải qua những biến động tâm lí gì. Gần một năm trôi qua, một năm đầy những khó khăn và tôi có rất nhiều thời gian để nhìn lại bản thân, có những sự việc, những hành động, những lỗi lầm mà tôi đã gây ra cho rất nhiều người xung quanh tôi, chúng thật sự khiến tôi phải thừa nhận bản thân mình đã từng rất tồi tệ. Tôi cảm thấy xấu hổ, tội lỗi và ân hận vì những thứ mà tôi đã gây ra. Tôi biết bản thân chưa thật sự trưởng thành, chưa thật sự tốt (trên tất cả những phương diện trong cuộc sống), và những tiêu cực của bản thân, tôi lại vô tình trút lên những người tôi thật sự yêu thương. Mỗi lần nhìn lại tất cả những tổn thương, những lỗi lầm của mình, tôi thật sự rất “đau”, trong vô số những lần đó, tôi bắt chính mình phải “rơi” vào vị trí của những người đó và cảm nhận những tổn thương mà tôi đã gây ra cho họ, tôi cứ khóc, khóc thật nhiều vì cuối cùng tôi cũng hiểu được những cảm xúc, những sự khó chịu đó. Tôi thật sự không thể quay lại và thay đổi quá khứ, nhưng tôi vẫn đang cố gắng hàng ngày để học tập và sửa đổi bản thân cho hiện tại và tương lai, vì tôi không muốn làm tổn thương những người tôi thật sự thương yêu nữa. Tôi luôn tự hỏi bản thân liệu mình có đang làm đúng không, liệu mình có lại đang làm tổn thương ai đó không, liệu mình có đang làm những người xung quanh mình khó chịu hay không, liệu rằng bản thân đã đủ chân thành, đủ yêu thương và cảm thông cho tất cả mọi người mà không đánh mất chính mình chưa. Tôi không hay bộc bạch những tâm tư của mình cho người khác, vì tôi sợ những cảm xúc của mình sẽ bị đem ra đánh giá, cho dù là nó tích cực hay tiêu cực, cả những yêu thương mà tôi luôn giấu kín. Sự im lặng và tĩnh lặng mà tôi biểu lộ ra bên ngoài, phải chăng chỉ là một niềm tin mà tôi luôn bám víu vì nghĩ rằng chúng sẽ bảo vệ những người thương yêu xung quanh tôi khỏi tổn thương bởi những cảm xúc chân thật nhất của tôi. Tôi hiểu rõ rằng bản thân tôi và mọi người xung quanh là không ai hoàn hảo, tôi từng và vẫn đang có rất nhiều yếu kém và sai lầm; tôi hiểu rõ rằng chính bản thân cũng còn rất nhiều điều tôi muốn được học hỏi từ mọi người xung quanh; nhưng thật sự những gì tôi đã làm chỉ là đẩy họ ra thật xa tôi…

 

Dạo gần đây tôi rất dễ rơi nước mắt, nhưng khác với rất nhiều lần trước, tôi hiểu rõ bản thân mình khóc vì điều gì. Hôm nọ, cách đây chỉ vài ngày kể từ lúc tôi viết ra những dòng này, xe tôi chết máy, và ở dưới cái thời tiết giá lạnh thấu xương nơi tôi đang ở (-20 độ) thì chuyện đó không hề là điều tích cực gì. Đang loay hoay trong bãi đậu xe vì bộ đề di động của tôi không đủ “bật máy” lên, một chú taxi vừa bỏ khách xuống tiến lại gần đề nghị giúp tôi. Chú thì hì hục đâu hai xe vào nhau, cố gắng đề máy cho tôi, còn vui vẻ bảo tôi vào trong xe chú ngồi cho đỡ lạnh. Tôi ngỏ lời gởi chú ít tiền để cảm ơn, nhưng chú chỉ cười hiền bảo tôi rằng “chú đơn giản chỉ là muốn giúp đỡ thôi, chú không nhận đâu - I just want to help you out of kindness, that’s it”. Mùa đông thật sự rất lạnh, nhưng lòng người thì lại ấm áp vô cùng. Xe tôi vẫn chết máy dưới cái lạnh dù cho chú đã cố gắng hết sức, nhưng tôi lại biết ơn vô cùng tấm lòng của chú, vì trong khoảng thời gian giúp tôi, chú đã có thể nhận được một cước taxi khác. Trên đường đến chỗ làm, tôi đã khóc rất nhiều, y hệt như một đứa con nít, nước mắt nước mũi cứ lẫn lộn với nhau; nhưng hôm ấy, tôi biết tôi khóc vì điều gì. Tôi đã có thể khóc vì xe tôi không chạy được, tôi đã có thể khóc vì tôi biết sẽ lại phải tốn một đống tiền để thay pin xe,…, nhưng những lí do ấu trĩ đó, không làm tôi rơi đến một giọt nước mắt nào. Tôi thật sự đã khóc vì tấm lòng của chú, vì câu nói “chú chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ thôi”. Tôi cứ như thế mà khóc rất to, vì tôi biết là bản thân đã từng tồi tệ thế nào, rằng bản thân là một người không đủ tốt, nhưng sao vẫn có quá nhiều người, nhiều điều tốt đẹp xung quanh, rằng tôi chưa đủ xứng đáng với những điều đó. Tôi cứ thế mà khóc, khóc hết cả quãng đường đến công ty…

​Winnipeg, 12/12/2024

bottom of page