
Tôi thích viết, cũng được một khoảng thời gian rồi. Viết là một cách để tôi trút hết nỗi lòng của bản thân. Tôi không nghĩ sẽ có ai đọc chúng, nhưng tôi cứ viết và lưu trữ chúng, những cảm xúc. Mỗi khi không thể biểu đạt hoặc tâm sự cùng ai, tôi lại chọn cách viết. Ở một độ tuổi, tôi nghĩ rằng bản thân không thể làm phiền gia đình, thậm chí là người thân hay bạn bè về những vấn đề cá nhân của mình nữa, vì cá nhân ai cũng có một cuộc đời mà họ phải vật lộn hàng ngày để tồn tại và phát triển, và thật sự họ đã khá mệt mỏi với chính cuộc đời của họ. Tôi không thường hay nói hay thể hiện tâm sự hoặc nội tâm của mình, và những suy nghĩ thầm kín nhất, vì tôi sợ mình sẽ tổn thương những người xung quanh, và tổn thương chính bản thân mình. Có một điều tôi rất sợ trong cuộc đời, đó chính là làm tổn thương người khác, đặc biệt là những người tôi yêu thương nhất. Thế rồi, sau một năm - đó là một trong những năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời của tôi, một năm tràn đầy sự tích cực, niềm vui và tình yêu thương - tôi lại để những tiêu cực, những yếu kém, những vấn đề của bản thân thay đổi mình thành một con người khác. Để rồi cuối cùng chính tôi lại làm tổn thương rất nhiều mối quan hệ tốt đẹp đó. Có quá nhiều người bị cuốn vào sự yếu kém, tiêu cực của bản thân tôi, và dù họ đã cố gắng để yêu thương, để tha thứ, để cảm thông, nhưng tôi lại luôn đẩy họ ra xa, và cuối cùng lại tổn thương họ bằng những hành động thiếu chuẩn mực của bản thân mình. Và tôi chưa bao giờ có đủ dũng cảm để một lần chân thành xin lỗi và cầu mong họ tha thứ. Có quá nhiều kỉ niệm đẹp mà khi nhìn lại, ở những bức ảnh, những đoạn phim, những lá thư, tôi thật sự cảm thấy rất buồn, thật sự rất nhớ những con người đó, những kết nối mà mọi người từng có với nhau ở đó. Đó là một bình yên mà tôi từng rất muốn có, một hạnh phúc nhỏ nhoi mà tôi luôn khao khát, một gia đình luôn yêu thương, những người bạn quan tâm và san sẻ vui buồn có nhau, một người tôi yêu thương với cả chân thành, một tập thể đồng nghiệp hỗ trợ và phát triển nhau,…, nhưng vì sự yếu kém và yếu đuối của mình, tôi lại khiến mọi điều tốt đẹp từng có dần tan biến, và tôi trở thành một con người khác. Tôi chưa từng đặt mình vào vị trí của họ, lắng nghe họ, để thấu hiểu những suy nghĩ, tâm tư, cả những khó chịu hay tổn thương mà tôi gây ra với họ. Tôi áp đặt tình yêu thương mà bản thân cho là phù hợp hay đúng đắn lên nhiều mối quan hệ xung quanh, nhưng chưa bao giờ thật sự quan tâm đến tình yêu thương hoặc hỗ trợ mà họ thật sự mong cầu, tôi đã không tôn trọng ranh giới và giới hạn mà họ đặt ra. Tôi ích kỉ và chưa đủ trưởng thành với bản thân và cả những người xung quanh. Và tôi thật sự xin lỗi và hối hận vì những lỗi lầm trong quá khứ mà tôi đã gây ra.
Tôi không có quá nhiều mong cầu vào địa vị, danh vọng hay tiền tài, nhưng tôi luôn khao khát được yêu thương và yêu thương người khác, và sẽ tìm được một chốn bình yên cho riêng mình. Những khát vọng về công việc, tiền tài nếu có chỉ là để tôi có đủ tự tin và bản lĩnh để xây dựng một gia đình nhỏ yên bình và hạnh phúc. Có một bài hát, tôi lần đầu nghe được vào khoảng 3 năm trước, “Rainbow Connection”, và tôi đã yêu bài hát ngay từ lần đầu tiên nhất đó. Tôi là một người chủ yếu chỉ chụp hình đen trắng, và yêu những cái đẹp đời thường nhất, một nụ cười từ một người xa lạ, một cảnh đẹp ở những cung đường tôi lái xe qua, một chiều hoàng hôn ở trên bãi biển chỉ có mình tôi,…. Màu đen là tổng hợp của tất cả các sắc màu có trên thế giới này trong khi màu trắng là sự thiếu vắng của những sắc màu, và thật thú vị khi hai màu đen trắng khi trộn vào nhau, thì cũng chỉ có thể tồn tại những sắc màu xam xám ở giữa. Nhưng màu cầu vồng là một trong những sắc màu đẹp nhất trong thế giới này, nhưng thế giới của tôi, tuổi thơ của tôi, từ sau năm 9 tuổi, chỉ còn lại màu đen trắng. Bài hát Rainbow Connection và cả một câu chuyện được chia sẻ từ một người tôi rất yêu thương, đã luôn cho tôi một hi vọng và khao khát rằng, thế giới của tôi, một ngày nào đó, hoặc là tôi sẽ tìm được màu sắc của cầu vồng cho riêng mình, hoặc là tôi sẽ dùng những màu sắc để vẽ nên một thế giới của riêng tôi, và tôi sẽ lại có thể cho đi những sắc màu, những thương yêu đó, và ở cuối cuộc hành trình là những bình yên dung dị và hạnh phúc nhất.
Nhưng chỉ vì những yếu kém và tiêu cực của bản thân, tôi đã chọn đi một con đường mà sau này tôi lại hối hận, tôi lại biến thế giới của những người xung quanh trở nên xám xịt và tiêu cực, rồi tổn thương họ bằng những suy nghĩ, lời nói và hành động tồi tệ của mình trong quá khứ. Tôi thật sự mong một ngày nào đó, tôi sẽ được tha thứ cho những lỗi lầm của mình, và tôi được tìm lại con người mà tôi đã đánh mất, những yêu thương chân thành mà tôi luôn muốn cho đi và nhận lại. Tôi muốn được vẽ lại thế giới của riêng tôi và những người tôi yêu thương nhất, bằng những sắc màu tươi sáng nhất, mà ở thế giới đó chỉ có hạnh phúc, tình yêu thương, bình yên, chân thành, tôn trọng và lành mạnh nhất. Mọi người hay bảo rằng “People come, people go”, nhưng với riêng tôi, nó lại là “People come, people stay”. Bởi vì những người tuyệt vời nhất từng đi qua đời tôi, đều ở lại trong trái tim và kí ức như những gì đẹp đẽ và hạnh phúc nhất tôi từng có. Tôi chưa bao giờ và cũng sẽ không bao giờ quên họ, những điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời. Cảm ơn và cũng xin lỗi thật nhiều. Hãy luôn sống thật tốt và hạnh phúc nhé! Tôi sẽ luôn cầu mong hạnh phúc, bình an, và yêu thương thật nhiều. Một ngày nào đó, cầu vồng sẽ đến thôi!
Love, Tú.